Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

HÀ NỘI TUỔI THƠ TÔI


Cái thời nhón chạy bàn chân đất
Vỉa hè nham nhở nóng như rang
Nhà nối nhà lô xô thâm thấp
Đường xéo bàn cờ phố dọc ngang
Đời trôi xuôi ký ức ngược thời gian
Ngỡ nghe tiếng leng keng tàu điện
Năm xu thôi được về cuối bến
Lại là đầu ô hóa rất gần
Con ngõ nhỏ sâu hun hút lắng trầm
Mặt trời nghiêng qua ô cửa sổ
Xa thật xa vẫn còn nguyên nỗi nhớ
Nơi con ngóng mẹ chiều tan ca
Chiếc áo công nhân đẫm mồ hôi cha
Mùa đông lạnh mẹ đan len khuya khuắt
Lo sách bút  sớm mai con đến lớp
Vùi giấc mơ thoang thoảng mùi trầu
Nhớ làm sao chiếc que kem lần đầu
Buốt tê lưỡi mà bốc hơi như khói
Sững sờ lắng nghe chiếc hộp biết nói
Quen dần mới biết gọi là đài
Phố chật hẹp nên ấm tình người
Ngày giáp tết lá dong xanh đầy ngõ
Gạo trắng lóa tiếng cười len trong gió
Lửa bập bùng nồi luộc bánh chưng chung
Vẫn còn đây nỗi nhớ đến vô cùng
Cái Phượng, cái Thanh, cái Hương, thằng Đạt
Cuộc trốn tìm ú tim hồi hộp
Con phố nhỏ bỗng hóa sân chơi
" Có chuyến tầu nào về lại tuổi thơ tôi
Xin cuộc đời cho tôi mua một vé..."

GIÓ - TÌNH YÊU



Chẳng bao giờ em nhìn thấy gió đâu
Chỉ thấy gió đùa trên tóc em thật khẽ
Tình anh cũng miên man như thế
Em cảm nhận được trong môi hôn thật sâu

Chẳng thể nào anh nhìn thấy gió đâu
Chỉ nhìn thấy gió trên cánh hoa lay nhè nhẹ
Tình em cũng nồng nàn như thế
Anh cảm nhận được khi nhìn vào đáy mắt nâu

Chẳng khi nào ta nhìn thấy gió đâu
Tình yêu cũng vô hình như thế
Chỉ cảm nhận được bằng trái tim nhỏ bé
Chỉ cảm nhận được khi tình say đắm trao nhau

HÀ NỘI - EM VÀ NỖI NHỚ

"Hà Nội thế nào em !"
Câu hỏi nghe sao bồi hồi thế

Anh đã xa nơi chân trời góc bể
Hà Nội chỉ còn là nỗi nhớ trong tim
Chắc giờ này thành phố đã ngủ yên
Có hình bóng ai về trong cơn mơ ấy
Hà Nội vẫn dịu dàng và nồng nàn đến vậy
Chờ một ngày anh trở lại phố quen

Hà Nội trong anh - Hà Nội có em
Hà Nội là em - Em là Hà Nội
Là nơi anh hướng về mỗi khi lòng trống trải
Hà Nội ơi! - anh gửi lại tuổi thơ

Hà Nội chiều nao cùng dạo bước dưới mưa
Hà Nội đầu đông trong nồng nàn hương sữa
Hà Nội thân thương những con đường nhỏ
Lá giao cành chao nhè nhẹ trong đêm

Tình yêu anh - Hà Nội và em.

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

TẢN MẠN MÙA ĐÔNG

Heo may về mách lẻo điều gì
...Ơi phong gió
Lanh canh
Lanh canh
Ngân vang khúc giao mùa
Ngoài khung cửa
Nhành giấy tím đung đưa
...Này sẻ nhỏ
Đông đã về chưa ?
Lích rích lông xù
Mắt xoe tròn hạt nắng
Hãy bay đi - về phương Nam sưởi ấm
Lẳng lặng
Lẳng lặng
Lá phai màu
Sông lững lờ
Chở mây xám về đâu
Sương long lanh
Giọt nước mắt
Nhoà nhoà đêm
Run rẩy
Bản tình ca mùa đông muôn đời vẫn vậy
Cung trầm da diết chơi vơi
Khô khát
Một nụ cười
Một vòng tay ấm áp
Để không lạc
Loanh quanh tìm mình giữa quen lạ đời người...

THƯƠNG NHỚ MÙA ĐÔNG

Biết viết gì cho anh
Không thể là những vần thơ giả dối
Ta đã qua rồi tuổi đời nông nổi
Một lời thôi đủ cạn cả một mùa

Giấu môi nồng trong cơn bấc gió lùa
Giấu hơi ấm vào heo may lạnh lẽo
Giấu giọt nước mắt trong veo nỗi nhớ
Giấu tiếng thở dài vùi giữa cơn mơ

Thì thôi đành lỗi hẹn một câu thơ
Lỗi hẹn cả một mùa đông buốt giá
Sao mai em ngân ngấn lên một phía
Sao hôm anh nghẹn lặn cuối chân trời

Thì đành thôi - xin khất nợ một lời
Gom hanh hao thắp lá bàng đỏ lửa
Mùa cuối cùng đâu còn xanh lần nữa
Nắng lạnh không ủ ấm được cả mùa đông