Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

HÀ NỘI TUỔI THƠ TÔI


Cái thời nhón chạy bàn chân đất
Vỉa hè nham nhở nóng như rang
Nhà nối nhà lô xô thâm thấp
Đường xéo bàn cờ phố dọc ngang
Đời trôi xuôi ký ức ngược thời gian
Ngỡ nghe tiếng leng keng tàu điện
Năm xu thôi được về cuối bến
Lại là đầu ô hóa rất gần
Con ngõ nhỏ sâu hun hút lắng trầm
Mặt trời nghiêng qua ô cửa sổ
Xa thật xa vẫn còn nguyên nỗi nhớ
Nơi con ngóng mẹ chiều tan ca
Chiếc áo công nhân đẫm mồ hôi cha
Mùa đông lạnh mẹ đan len khuya khuắt
Lo sách bút  sớm mai con đến lớp
Vùi giấc mơ thoang thoảng mùi trầu
Nhớ làm sao chiếc que kem lần đầu
Buốt tê lưỡi mà bốc hơi như khói
Sững sờ lắng nghe chiếc hộp biết nói
Quen dần mới biết gọi là đài
Phố chật hẹp nên ấm tình người
Ngày giáp tết lá dong xanh đầy ngõ
Gạo trắng lóa tiếng cười len trong gió
Lửa bập bùng nồi luộc bánh chưng chung
Vẫn còn đây nỗi nhớ đến vô cùng
Cái Phượng, cái Thanh, cái Hương, thằng Đạt
Cuộc trốn tìm ú tim hồi hộp
Con phố nhỏ bỗng hóa sân chơi
" Có chuyến tầu nào về lại tuổi thơ tôi
Xin cuộc đời cho tôi mua một vé..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét