Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

CẠN

Chiều buông thời đã cạn ngày
Xuân sang đông đã đong đầy buồn tênh
Xôn xao sông nước mông mênh
Cạn con đò nhỏ chênh vênh đợi chờ
Đắng lòng viết cạn bài thơ
Gửi vào quên lãng hư vô ...tặng mình
Quay lưng cạn một chữ tình
Chỉ là ảo ảnh vô hình mà thôi
Ngày xanh đành cạn một đời
Nước trôi bèo nổi để rồi lãng quên
Tiếng thạch sùng cạn trắng đêm
Chở hồn ai đến một miền tịch liêu
Vì đâu cạn mất tình yêu?
Một mình nâng chén cạn nhiều buồn đau!.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét